Tôi và anh trai sống cách xa nhau đã nhiều năm vì mỗi người làm việc ở một đất nước khác nhau. Vào năm tôi 25 tuổi, anh trai đã tặng tôi một chiếc ô tô mới mà tôi đã ao ước từ lâu.
Giáng sinh năm nay, tôi đã chuẩn bị một món quà đáng yêu để gửi cho anh. Bước ra từ trung tâm thương mại để lấy xe ô tô, tôi bất chợt nhìn thấy một cậu bé trông khá lấm lem đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe của mình.
Tôi cất tiếng hỏi: “Cô có thể giúp gì cháu không?”. “Đây là xe ô tô của cô phải không ạ?”, cậu bé lễ phép hỏi tôi.
“Đúng rồi cháu. Đây là chiếc xe cô đã được anh trai tặng vào giáng sinh năm ngoái đấy!”.
Cậu bé ngạc nhiên và thích thú hỏi lại tôi: ‘”Cô đã có chiếc xe này mà không mất gì đúng không?”. – “Ừ! Cô không mất gì cả”.
Tôi nhẹ nhàng trả lời chú bé. Tôi nghĩ chắc chắn cậu bé đang thầm ao ước có được người anh trai giống tôi. Nhưng chú bé chợt hạ giọng nói: “Cháu ước gì mình có thể trở thành một ông anh trai oách như anh của cô”.
Tôi bất ngờ với suy nghĩ của cậu bé và một ý nghĩ lóe lên trong đầu: “Cháu nghĩ sao nếu cô đưa cháu về nhà bằng chiếc xe này và ngắm nhìn thành phố trong ngày lễ giáng sinh nữa”. “Thật tuyệt ạ! Cháu cảm ơn cô!”, cậu bé trả lời ngay không cần suy nghĩ.
Tôi đưa cậu bé đi một vòng thành phố và trở về nhà cậu bé. Khi dừng xe đỗ lại trước cửa một ngôi nhà gỗ giản dị, cậu bé ngập ngừng cất tiếng: “Cháu cảm ơn cô nhiều lắm, nếu có thể cháu có thể xin cô chờ cháu một chút ở đây không ạ?”. Tôi vui vẻ gật đầu đồng ý.
1 phút, 2 phút và 5 phút sau, cậu bé đẩy chiếc xe lăn tiến lại phía tôi: ‘Cô ơi! Đây là em gái cháu!’ và quay lại nói với cô bé rằng: “Cô ấy rất tốt bụng em ạ. Đây là xe ô tô cô ấy được anh trai tặng đấy. Rồi một ngày nào đó anh cũng tặng em chiếc xe như vậy để em đi khắp thành phố nhìn ngắm người ta trang hoàng cho lễ Noel. Anh sẽ không cần phải kể tỉ mỉ cho em nghe nữa, rất tuyệt phải không?”.
Đó là một trong những ngày giáng sinh đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi.