Ai quan trọng nhất
Bé Lan sắp đi học rồi. Mẹ mua cho bé một cái bút chì thật đẹp và bộ 29 chữ cái. Hằng ngày, bé hay mang cái chữ cái ra xếp thành chữ “ ba”, “mẹ” và tập đánh vần.
Đêm hôm đó, đợi bé Lan ngủ say, các chữ cái rủ nhau nhảy ra khỏi cái ba lô xinh xinh của bé.
Chữ cái “m” nói:
- Tớ là chữ cái quan trọng nhất ! Ngày nào bé Lan cũng mang tớ ra xếp và ngắm tớ mãi.
- Chữ cái « e » cũng lên tiếng :
Thôi đi, anh phải đứng gần tôi, lại phải thêm anh « dấu nặng » mới thành chữ mẹ.
Thế thì bé Lan mới ngắm, bé yêu mẹ nhất mà.
Chữ cái “b” ưỡn cái bụng ra và nói:
- Nếu không có tớ, không thể nào ghép thành chữ « ba » được, tớ mới là quan trọng nhất.
Chữ cái « a » cũng kêu lên:
- Phải có tôi mới thành chữ “ba” chứ!
- Ừ đúng rồi đấy!- Cả 4 chữ cái gật gù khen. Chúng vênh váo nhìn các chữ cái còn lại và nói:
Các bạn chữ cái kia thật là vô dụng, chẳng bao giờ được bé Lan đụng đến.
Các chữ cái còn lại buồn rầu nép vào tận đáy ba lô. Đúng là chẳng bao giờ chúng
được bé Lan sờ đến thật. Đúng lúc ấy , bác Bút Chì đứng lên và nói:
- Này các cháu, lại đây chơi với bác!
Các chữ cái chạy đến vây quanh bác Bút Chì. Bác Bút Chì từ tốn nói:
- Các cháu ạ, chữ cái nào cũng quan trọng vì nó có tất cả các chữ cái mới ghép
thành các từ có nghĩa. Chữ “b, a, m,e” được bé Lan ghép nhiều vì bé mới học các chữ đó. Khi nào học xong mẫu giáo, bé Lan biết đủ 29 ch ữ cái, lúc đó bé sẽ sử dụng tất cả các chữ cái. Và lúc đó, bé Lan cũng có thể dùng bác, viết đủ 29 chữ cái các cháu. Bốn chữ cái a, b,e, m rất xấu hổ. Chúng cảm ơn bác Bút Chì, xin lỗi các bạn.
Sáng hôm sau, bé Lan lại tung tăng khoác chiếc ba lô có 29 chữ cái và bác Bút Chì đến trường mẫu giáo.