Một ngày nọ có một cậu bé chăn cừu buồn rầu ngồi trên sườn núi nhìn những con cừu của làng. Để làm cho mình vui vẻ, cậu hít một hơi thật sâu rồi la lên: “Sói! Sói! Có sói đang đuổi bắt cừu!”.
Dân làng chạy ngay lên núi để giúp cậu bé đuổi chó sói. Nhưng khi họ đến đỉnh núi thì không thấy con chó sói nào hết. Cậu bé nhìn những khuôn mặt đang giận dữ của dân làng và cười.
Người dân nổi giận bảo với cậu bé: “Này cậu bé chăn cừu, đừng hô sói khi không có chó sói”.
Hôm sau cậu bé lại la toáng lên: “Sói! Sói! Có sói đang đuổi bắt cừu!” .Vì sự vui sướng, nghịch ngợm của mình, cậu bé lại thấy người dân chạy lên núi để giúp cậu đánh đuổi sói.
Nhưng khi người dân không thấy chó sói đâu, họ liền nghiêm nghị nói với cậu bé: “Đừng hô sói khi không có chó sói!”.
Nhưng cậu bé chỉ nhe răng cười nhìn họ tức giận xuống núi một lần nữa.
Mấy hôm sau, khi thấy một con sói thực sự đang rình mò đàn cừu, cậu bé vắt chân lên chạy và dùng hết sức gọi toáng lên: “Sói! Sói!”.
Nhưng dân làng nghĩ rằng cậu bé lại lừa họ nên không ai chạy lên núi.
Hoàng hôn xuống, mọi người tự hỏi tại sao không thấy cậu bé và đàn cừu trở về. Họ liền leo lên đồi để tìm cậu bé và họ thấy cậu đang vừa khóc vừa nói.
“Thực sự đã có một con sói ở đây! Bầy cừu đã chạy tan tác! Cháu đã hô có Sói! Tại sao các bác không tới?”.
Khi trở về làng, một cụ già đã khoác tay lên cậu bé và an ủi: “Sáng mai chúng ta sẽ giúp cháu tìm những con cừu bị mất. Không ai tin một kẻ nói dối ngay cả khi họ đang nói thật cháu ạ!”.