Tháng năm nhớ Bác – Trương văn Điền
Đêm nay ngồn ngộn ánh trăng.
Tháng năm nhớ Bác càng hăng công đồn.
Mỹ thua ngụy cố đường cùng.
Chiến trường Quảng Trị bão bùng lửa thiêu.
Ta quyêt thắng. Địch cố liều.
Sông tràn máu chảy. Đất nhiều thây ma.
Hy sinh giữ nước non nhà.
Có đâu thương tổn hơn là ở đây.
Cuộc đời tính phút tính giây.
Lòng đầy khí phách. Tim đầy yêu thương.
Quên mình nào tiếc máu xương.
Miễn sao tổ quốc vinh quang muôn đời.
Tiếng hô vang vọng đất trời.
Xung phong diệt hết lũ loài sói lang.
Cồn Tiên, Dốc Miếu, khe sanh.
Gio Linh, Cam Lộ xứng danh anh hùng.
Từ trường sơn. Đến Cửa Tùng.
Gió rừng sóng biển cuốn tung bốt đồn.
Hoa Kỳ ép Thiệu Sài Gòn.
Để mất Quảng Trị là con hết đời.
Thiệu cùn kiệt lực tàn hơi.
Ngọn đèn trước gió chơi vơi sắp tàn.
Điều quân kêu viện khắp miền.
Pháo xe, tướng lĩnh nhỡn tiên xung xăng.
Quân ta càng đánh càng hăng.
Địch thua ta thiệt. Phải chăng cũng là.
Một đêm trên đất Đông Hà.
Chúng tôi nhận lệnh tiến ra Chiến hào.
Bất ngờ tia chớp tầng cao.
Người tôi chạng vạng tuôn trào máu tươi.
Bên tai văng vẳng tiếng người
Xa xăm vọng lại. Tỉnh rồi phải không.