Thǎm Pác Bó – Xuân Diệu
Nước từ gốc đá chảy tuôn
Suối xanh ngǎn ngắt một nguồn vô biên.
Xuôi xa rồi lại trào lên
Cây thài lài tía mọc bên đá ghềnh.
Một vùng thuần khiết non xanh
Như mang ánh mắt tinh anh Bác Hồ.
Hãy còn bàn đá nhấp nhô
Bác ngồi dịch sử, nghĩ cho muôn đời.
Rau mǎng cháo bẹ dâng Người,
Ngày ra bờ suối, tối thời vào hang.
Nơi đây Bác vạch đường quang
Mở ra sông núi, gồm sang biển trời.
Cải xoong dưới suối đâm tươi
Xuống làng mái ngói điểm vui các nhà.
Thǎm hang trước, nhớ ngày xa
Bác trồng khóm trúc nay đà xanh um.