Một con cọp nay có dịp đi từ rừng ra ngoài đồng, nó thấy cảnh tượng một người nông dân cùng một chú trâu đang cày dưới ruộng. Nó thấy trâu chăm chỉ cày từng bước, lâu lâu còn bị quất roi vào mông, điều này làm cọp hết sức kinh ngạc sao trâu lại có thể chịu khổ được như vậy.
Vì vậy, khi đến trưa, trâu được nghỉ ngơi, hổ mới đến gần và hỏi trâu rằng “Sao anh trông khỏe mạnh thế mà lại để cho con người đánh đập khổ sở như thê?”. Trâu chỉ khẽ trả lời vào tai hổ rằng “Loài người tuy nhỏ bé nhưng họ lại có trí khôn”.
Nghe vậy, cọp rất tò mò về cái thứ gọi là “trí khôn” ấy, không hiểu nó như thế nào mà lại có uy lực như vậy? Trâu cũng không biết giải thích như thế nào mới bảo hổ muốn biết rõ thì hãy đi hỏi con người. Cọp nghe vậy cũng tán thành mà tìm đến anh nông dân mà hỏi “Trí khôn của anh đâu, lấy ra cho ta xem một tí”.
Cọp đang hỏi trâu về trí khôn của loài người
Anh nông dân suy nghĩ hồi lâu mới nói với hổ rằng “Trí khôn của ta đang để ở nhà đấy. Nếu ngươi cần thì ta có thể cho ngươi một ít”. Cọp nghe đến đó thì vui mừng và giục anh nông dân quay về nhà lấy. Nhưng anh nông dân như sực nhớ ra điều gì và hỏi cọp “Nếu ta đi về nhà, ngươi lại tranh thủ ăn mất trâu của ta thì sao?”.
Cọp nghe thấy vậy thì cảm thấy băn khoăn, chưa biết trả lời thế nào thì anh nông dân lại nói “Thế này đi, để ta buộc ngươi vào gốc cây này cho đến khi ta quay lại, như vậy ta mới yên tâm.” Cọp đồng ý và anh nông dân nhanh chóng lấy dây trói chặt cọp quanh gốc cây, sau đó anh chất đống rơm và châm lửa.
Anh còn lớn tiếng quát “Trí khôn của ta đây, trí khôn của ta đây.” Trâu thấy cọp bị anh nông dân đốt, thích chí mà lăn quay ra cười, không may hàm răng trên bị va vào tảng đá khiến răng vỡ nát. Lửa cháy làm đứt dây thừng, cọp mới vùng chạy vào rừng và không dám ngoảnh đầu lại.
Kể từ đó về sau, trên người của cọp luôn có vết vằn do lửa để lại còn trâu thì không bao giờ có răng ở hàm trên.