Một ngày mùa hè nắng vàng rực rỡ, gió thổi mát rượi, trăm hoa khoe sắc, một chú châu chấu xanh nhảy tanh tách đi chơi trên những cánh đồng lúa chín thơm ngát. Châu chấu vừa nhảy vừa hát ca ríu rít.
Bỗng cậu ta bắt gặp một bạn kiến vàng đang nai lưng cõng một hạt bắp. Châu chấu bay lại gần và cất giọng rủ rê:
• Bạn kiến vàng ơi, sao bạn phải làm việc cực nhọc vậy? Bạn hãy đi chơi và ca hát thỏa thích cùng tớ đi!
• Không đâu, tớ bận lắm! Tớ phải kiếm thức ăn để dự trữ, chuẩn bị cho mùa đông sắp tới. Bạn cũng nên đi kiếm thức ăn thay vì đi chơi đi châu chấu ạ.
• Châu chấu mỉa mai: Kiến vàng cứ lo xa, còn lâu mới tới mùa đông cơ mà.
Kiến dường như không quan tâm tới những gì châu chấu xanh nói, nó vẫn chăm chỉ, cần mẫn, tiếp tục tha mồi về tổ.
Thế rồi, chẳng mấy chốc, mùa đông lạnh lẽo và mưa phùn cũng đến. Vì mải chơi và chủ quan, không chuẩn bị thức ăn từ trước, châu chấu xanh dần kiệt sức vì đói và lạnh. Còn kiến vàng có một mùa đông no đủ và ấm áp vì đã chăm chỉ làm việc, tha đầy ắp lúa, bắp về tổ trong suốt mùa hè.