1. Chỗ của bà
Sau những lúc chơi đùa chán chê hoặc mệt mỏi vì những bài tập khó, bé thích leo lên cái sập gỗ mà mẹ gọi là “chỗ của ngoại”. Ngoại thường ngồi ở đó nhai trầu, khâu vá và trò chuyện với cả nhà. Vào những buổi trưa nóng bức, bé thích áp lưng vào mặt gỗ mát, đầu gối lên đùi bà ngoại, nghe ngoại kể chuyện xa xưa hoặc hát ru ngọt ngào. Những khi bị bố mẹ la mắng, ngoại bế bé lên chổ của ngoại, lau nước mắt, vỗ về an ủi, khuyên răn cho đến lúc bé nhẹ lòng, ngủ thiếp đi.
Mỗi khi đi học về, ngoại tươi cười đón bé. Bé trèo lên sập, nằm dài bên chân ngoại kể chuyện trường lớp, trong khi bàn tay ngoại mở ra để lộ vài cây kẹo hoặc cái bánh mà bé rất thích.
Dáng ngồi thân quen và nụ cười hiền hòa của ngoại trên chiếc sập gỗ là góc sáng thân thương không thể thiếu được trong ngôi nhà của bé.
2. Góc của mẹ
Không ai thế được chổ của mẹ trong bếp. Này nhé, bố đi làm suốt ngày, bà thì yếu, lóng cóng chân tay, còn bé phải nhón chân mới nhìn thấy các thức ăn trên bàn bếp. Chỗ của mẹ lỉnh kỉnh toàn nồi niêu soong chảo, chén bát nhưng lại rất hấp dẫn cả nhà. Tất cả mùi vị thơm ngon đều từ góc bếp của mẹ tỏa ra. Bếp không có mẹ, bếp lạnh tanh, buồn bã. Cứ khi nào có tiếng chân mẹ đi lại trong bếp bé yên tâm sẽ coự bữa ăn ngon.
Mỗi chiều đi học về, bé thường chạy xuống bếp chào mẹ rồi nép bên chân mẹ ngửi mùi thức ăn thơm phức trên bếp. Mẹ thường dịu dàng hỏi: “Cưng của mẹ đói bụng chưa?”
Thật sung sướng khi được ăn cơm mẹ nấu. Vì vậy, đúng như bố nói: “Góc bếp của mẹ chính là nơi nuôi dưỡng hạnh phúc cho cả nhà”.
3. Chỗ của bố
Phần lớn thời gian ở nhà, bố ngồi làm việc bên chiếc máy vi tính. Nhưng đối với bé chiếc ghế bành cũ kĩ, to tướng kia mới là chỗ của bố. Khi bố ngồi vào ghế, bố trở lại là bố yêu của bé.
- Nào, ngồi vào đây, cục cưng của bố!
Không đợi nhắc lần thứ hai, bé bỏ dở các đồ chơi của mình, cố len cho bằng được một chỗ cạnh bố trong lòng ghế. Cái ghế khá rộng cho hai bố con, nhưng lần nào bố cũng kiếm một cách gì đó để bé phải chen lấn. Cuối cùng, bố nhấc bỗng bé đặt lên đùi mình rồi kêu to:
- Ôi hôm nay, cưng của bố nặng thêm một chút rồi!
Trong lòng bố, bé nghe đọc những câu chuyện lí thú hoặc tập làm tính với các ngón tay, ngón chân của hai bố con. Đôi lúc cao hứng, bố ngâm một bài thơ hay ca một bài hát thiếu nhi. Giọng ca của bố to đến nỗi mẹ từ trong bếp chạy ra vỗ tay hòa theo, và ngoại cười ngặt nghẽo.
Được ở bên cạnh “chỗ của bố” thật tuyệt vời.
4. Góc của bé
Trên chiếc giường nho nhỏ, xinh xinh của bé có rất nhiều bạn bè. Nào là gấu Tô Tô, chó Bi Bi, mèo Kít Ti, khỉ Su Su và cả cô bạn da đỏ Ti Na với đôi má phồng to, đỏ hồng và chiếc lông chim đủ màu cài trên tóc. Chúng đi ngủ và thức dậy cùng với bé. Bé vui, chúng tươi cười; bé buồn, chúng ủ rủ, lăn lóc xung quanh.
Trên chiếc giường này, bé nhìn thấy nụ cười của bố mẹ khi thức dậy và nghe mẹ hoặc bố đọc chuyện cổ tích cho đến khi ngủ say. Trên chiếc giường này, bé đã mơ thấy những cô tiên hiền dịu có gương mặt giống mẹ, những ông bụt quyền phép có gương mặt giông bố. Đôi khi, bé mơ thấy quái vật. Sợ quá, bé hét lên. Nhưng nỗi sợ biến mất khi gương mặt bà cúi xuống vỗ về bằng lời ru khe khẽ. Những đêm mưa to, gió lớn, bố mẹ, bà ngồi quanh giường cho bé yên tâm ngủ.
Đối với bé thật không có nơi nào sung sướng bằng.